Thuở Mơ Làm Văn Sĩ
-
Tác giả
Nguyễn Thụy Long
-
Danh mục
-
Lượt xem
0
Nội dung
Năm 1950, ở tuổi 10, tôi đã sẵn sàng bước vào lớp đệ thất tại trường trung học Chu Văn An, một trong những trường bưởi danh tiếng ở Hà Nội. Nhưng trong những ngày hè, tôi đã tham gia vào những trò chơi trẻ con, đánh đinh, đánh đáo và sưu tầm các chương trình ở rạp chiếu phim. Đặc biệt, tôi say mê đọc truyện, từ truyện kiếm hiệp đến tiểu thuyết, tôi đọc hết mọi thứ. Tôi gom góp từng tập sách để thành phố sách dầy, cắt từng tập truyện từ báo và sưu tầm các cuốn tiểu thuyết của Tự Lực Văn Đoàn. Mỗi cuốn sách cũ, dù nát phải tự phục chế để đọc. Tôi ngưỡng mộ nhiều tác giả và mơ ước một ngày trở thành một nhà văn. Tôi đọc tiểu thuyết bất cứ lúc nào có thể, thậm chí khi nằm trong chăn bông vào mùa đông. Một trong những cuốn tôi nhớ nhất là "Người Anh Cả" của Lê Văn Trương, khiến tôi không thể ngăn nước mắt. Tôi xúc động trước tình huống số phận của nhân vật và thường rơi lệ khi đọc những tình tiết đau lòng trong tiểu thuyết. Tôi cũng nhớ những bộ phim buồn khiến tôi khóc như "The Kid" của Charlot. Sau nhiều năm, tôi trở thành nhà báo và nhà văn, nhưng viết vẫn là đam mê của tôi. Tôi gặp nhiều khó khăn, nhất là sau năm 1975 khi miền Nam bại trận và nhiều cuốn sách bị thiêu đốt. Tôi chứng kiến nhiều tác giả khóc trên đống tro tàn, nhưng tôi vẫn kiên trì theo đuổi đam mê với việc viết. Tôi gặp ông Khai Trí, một người đam mê sách, và thấy sự kiên trì của ông dành cho nghệ thuật viết. Tôi nhớ câu chuyện về ông và cảm thấy ngưỡng mộ sự quyết tâm và đam mê của ông dành cho sách. Cuối cùng, dù đã gặp nhiều khó khăn và thử thách, tôi vẫn sống với giấc mơ mình từng có, giấc mơ trở thành một nhà văn. Đó là điều quý giá nhất mà tôi có trong cuộc đời này. Đọc thêm về trang web hocfree.org để tìm hiểu thêm về giáo dục và văn hóa.